Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

[Suy nghĩ của một con Voi] Về vận mệnh và số phận. Về nỗi sợ và sự vượt lên.


Bạn tôi – Ngựa – hình mẫu chuẩn một người con của gia đình, hơn tháng trước còn vật vã lúc làm thủ tục lên máy bay đi Đức du học, nay đã có những suy nghĩ khác…

Đêm Việt Nam, 12/05/2015

Ngựa: Bắt đầu manh nha tư tưởng không muốn về Việt Nam. Chỉ là bây giờ ngồi nhìn hoa, nhìn mưa, nghe “Mưa rơi lặng thầm” của M4U, tự nhiên ước phải chi có mấy gái ở đây, dắt mấy gái đi ăn kem.
Voi: Chừng năm mười năm nữa trở thành công dân quốc tế hết, lúc đó ở Việt Nam hay không ở Việt Nam chẳng qua một cái ý nghĩ, vậy chẳng phải thích hơn hay sao? Mama luôn muốn như vậy, hông muốn nhốt mình trong cái ao nào, hông chê cái ao nào và cũng hông quên cái ao tù nhỏ nhỏ nơi mình lớn lên. Chân trời góc bể, đâu cũng là nhà.

Ngựa: Bây giờ tui mới nghĩ tới chuyện bay nhảy
Voi: Mama thấy mừng vì điều đó, càng nghĩ thế chứng tỏ em càng tự tin, càng độc lập và em càng có thể tự do mà làm được thứ mình muốn. Nó đánh dấu ngày em trở thành chủ thể cuộc sống bản thân thay vì là nạn nhân của số phận chính mình. Đôi khi cái cần thay đổi chỉ là THÁI ĐỘ mà thôi.

Ngựa: Trước đó luôn nghĩ mình sẽ không thể nào đi xa nhà, xa Mỹ Tho, xa Việt Nam được, bây giờ thì cái chân lại muốn đi, càng đi lại càng muốn đi nhiều nhiều nữa.
Uhm giờ á mama, đã nhận ra mình muốn cái gì và muốn trở thành người như thế nào rồi.
Voi: Yeahhh chúc mừng cưng <<tung bông, rắc kim tuyến>>

Ngựa: Đúng là thứ mình "muốn" không phải cứ ngồi ép mình nghĩ ra trong dăm ba phút, dăm ba ngày là được. Cứ đi, cứ làm rồi tự nhiên một ngày ngồi nhìn bản thân, nhìn con đường đã qua tự nhiên bừng sáng, chỉ cho mình thấy mình đang muốn mình đi đến đâu. Lúc đó, tim đập nhanh đến mức khó thở.  (Nghe như "Mặt trời chân lí chói qua tim" :v - Voi)
Voi: Quá trình đó tốn của má 5 năm trời đó. Haha. Đúng là có phải muốn nghĩ là ra đâu.
Ngựa: Tui bắt đầu nghĩ từ năm 2 đại học. Bây giờ là bao nhiêu năm nhỉ?

Voi: Có ai từng nói "bạn sẽ chẳng bao giờ thấy rõ hay lập được chính xác con đường tương lai, nhưng khi đến được đó, và nhìn lại, bạn sẽ thấy có những sự kiện và dấu hiệu, chúng rõ ràng đã kết nối lại thành một con đường."
Ngựa: Chuẩn quá!
Voi: Mama nghĩ, đó chính là vận mệnh, và vận mệnh của chúng ta trong tương lai sẽ thay đổi liên tục do ảnh hưởng của từng suy nghĩ, thái độ, hành động và quyết định của ta ở hiện tại

Ngựa: Vận mệnh và số phận là khác nhau ? Nghe vận mệnh thấy lạ lẫm quá mama.
Voi: Vận mệnh có thể nó sẽ dẫn ta đến đỉnh cao hoặc vực thẳm, ta không biết cuối cùng ta sẽ đi đến đâu, nhưng rõ ràng ta có thể quyết định HƯỚNG đi: lên cao, bằng bằng, hay xuống thấp.
Số phận là khi ta chấp nhận bị vận mệnh an bài, khi ta là nạn nhân của chính mình. Thì khi đó, ta đổ cho "vận mệnh" tất cả mọi đau khổ trong đời, ta gọi nó là: Số Phận.

Ngựa: Uhm, nghe 2 từ số phận luôn thấy nó mang một chút ý nghĩa bi quan
Voi: Vì người ta từ bỏ quyền chủ động trong "cuộc chơi" thôi. Nên nghe hơi bị động và bi quan. Mama thích vận mệnh hơn, đầy hy vọng và lãng mạn.
Ngựa: Uhm mama, nghe nó không quá kiêu như kiểu mạnh mẽ, uy dũng nhưng lại cương nghị và quyết đoán.

Voi: Giống như một sự hứa hẹn của vũ trụ trước cả lúc ta có mặt trên đời này. Vận mệnh của một người luôn luôn cao quý, chỉ là ít người leo lên được đỉnh cao. Mama luôn nghĩ, nếu ông Newton không viết ra Vạn vật hấp dẫn, thì cũng sẽ có người khác viết ra. Vận mệnh là thế, ai cũng có cơ hội, chỉ là bạn sẽ làm gì với cơ hội được sống trên đời.
Giống như Phật nói chúng sanh đều có Phật tánh, có điều không phải ai cũng thành Phật. Đều là do tự bản thân. Ai sinh ra cũng đều VĨ ĐẠI hết.
Ngựa: :)))))) So inspiring
Trời xám ngắt nhưng lá cây xanh non, là do người chọn cách nhìn.

Voi: Mama vừa viết chữ tử () và treo lên tường. Dự là sẽ thiền 30p mỗi ngày với chữ này.
Ngựa: Tử là con hay là chết hả mama?
Voi: là chết
Cũng như vì bầu trời xám xịt mà người ta thêm hy vọng vào màu xanh non. Kẻ trốn tránh cái chết là kẻ không thấu được giá trị quý giá của từng phút giây còn sống.

Ngựa: Thiền như là nhắc nhở bản thân hả mama?
hay là để suy ngẫm?
Voi: Uh, cả hai. Những người Bhutan nghĩ về cái chết 5 lần một ngày, và họ là những người hạnh phúc nhất thế giới.

Ngựa: Tui vẫn đang rất sợ chết. Thử nhiều cách để vượt qua nỗi sợ đó nhưng chưa được.
Voi: Ta có thể ngẫm nhiều thứ từ cái chết. Ta sẽ tiếc nuối gì, ta sẽ nhớ ai nhất, những canh cánh trong lòng có đáng không, những cơn giận có thể bỏ qua không, sự khác biệt còn có ý nghĩa không, những điều ta hối hận nhất là gì?....
Nếu ta quán thông dc hết những gì với cái chết, không phải ta sẽ không sợ chết nữa, hay đủ can đảm đối đầu với nó, mà là ta sẽ có thể bình thản sóng bước với nó, vì một ngày ta sống, ta càng đến gần hơn với cái chết. Không phải sao?

Ngựa: Uhm, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình còn rất nhiều điều muốn làm, nhiều mơ ước và thấy cái chết nó kinh khủng lắm.
Voi: Rồi sau khi nghĩ nhiều điều muốn làm đó, có thấy mình đang lãng phí thời gian cho những thứ mình không muốn làm không?
Nếu bình thường ta sống hết lòng với đam mê, thì ai rỗi đâu mà nghĩ tới những ước mơ chưa thực hiện nữa chứ? Những ước mơ chưa thực hiện, đó là ảo tưởng để ta không thể hạnh phúc với thực tại mà thôi.
Nếu thực sự muốn nó, hãy biến nó thành sự thật ngay hôm nay: TỪNG BƯỚC MỘT.

Ngựa: Lúc trước thằng Cún cha hay nói với tui giờ nó “Không sợ bất cứ thứ gì nữa”, tui luôn nói lại là tui vẫn còn rất nhiều nỗi sợ. VÀ tui muốn bản thân minh từng bước đi qua từng nỗi sợ một, để chiến thắng nó. Không kháng cự, giãy giụa nhưng chinh phục và chiến thắng nó.
Voi: Vậy hãy hiểu nó. Phải hiểu rõ nỗi sợ thì mới thắng nó được. Càng trốn tránh ta càng sợ nó mà thôi. Ta có thể tìm hiểu nỗi sợ qua thiền hoặc qua khoa học. Sao cũng được. Mục đích cuối cùng là "vượt lên trên" cái bản ngã cũ của chính mình.

Ngựa: Không sợ gì nữa nghe như bất cần, bất chấp và quên đi cái hạnh phúc khi nhìn lại chặng đường đã đi qua. Phải không? Chính nó sau này cũng nói là những lúc nó nói vậy, tức là lúc nó bất ổn nhất.
Ngựa sẽ làm như mama, sẽ đi từng bước.

Voi: Ờ, cái không sợ gì nữa của nó là cái bất cần, bất chấp. Thành ra lúc nó mạnh mẽ nhất cũng là lúc nó yếu đuối nhất, nếu mọi người yêu thương và san sẻ, nó sẽ chiến thắng bằng sức mạnh của chính mình; còn khi cả thế giới đều chống đối nó, và nếu nó chẳng may sụp đổ thì sẽ khó mà đứng lên lại được. Nên trong mấy đứa hội tự kỷ, mama thương và lo nhất là nó. Tối ngày cứ nhắc nó đừng quên cách yêu thương…

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

[Học tiếng Nhật qua bài hát - Kì 3] 残り火 - Than hồng (Vietnamese version - Tàn tro)

残り火


作詞:五輪真弓



作曲:五輪真弓
【歌手】:五輪真弓

Zing mp3 - Nokoribi

Source link

雨にうたれて 何故か悲しげな
花は かげろう 秋は 気まぐれ
街の灯りが蒼くにじむのは
今はもどらぬあなたのせいよ
だけどわたしは 今ここにある
愛の残り火で 色あせた枯葉を
もやしながら
過ぎた日のぬくもり
手さぐりでさがしてる
人は季節におどる迷い子

胸にのこされた 古い傷あとを 
抱いて息づく 恋はたそがれ
そして春を恋う 寒い涙さえ
今はたよれぬ 行きずりの友

※だからわたしは 今もう一度
めぐり来る季節の あら波に 小舟を
うかべながら
あなたの知らない
誰かに身を寄せ
夢路をたどるの あなたを忘れて※

(※くり返し) 

Ngữ pháp
1. V => V(あ)れる: thể bị động (bị/được). chủ ngữ của V sẽ được theo sau bởi に (by)
2. Mệnh đề 1 Vて Mệnh đề 2: kết nối hai mệnh đề với nhau.
3. Nghi vấn từ + か: ai/gì/đâu... đó => diễn đạt một người/ sự vật/ sự việc/ nơi chốn... không biết rõ cụ thể, hoặc chưa xác định hoặc không cần phải nói ra. (Jammassy)
4. Aい => Aげ: (có) vẻ (Jammassy). Aげ là một tính từ な (Aな)
5. Aい => Aく + Vる : tính từ Aい, đổi đuôi thành Aく để bổ nghĩa động từ V
6. Vの: danh từ hóa động từ V
7. Vる => V()ぬ (=V()ない): không V (cổ)
8. Nplaceある: ở tại..., tồn tại..., sống...
8. Nで: bằng (phương tiện) N
9. Vる => Vた: thể た - quá khứ
10. Vます => V(stem)ながら
=> V1ながら, V2: (đồng thời) vừa V1 vừa V2. Trong đó V2 là chính, V1 là phụ.
11. Vた: thể quá khứ của động từ
12. Vてる = Vて る: thể tiếp diễn của động từ
13. Ntime に: vào thời gian nào
14. Vえる:động từ thể khả năng (có thể V)
15. Vて: thể cầu khiến của động từ (rút gọn của Vてください)
16. Nさえ: chỉ cần... (là đủ)
17. 新 (あら) + N: (tiền tố) mới, chưa một lần sử dụng
18. Vる => V(え): động từ thể cầu khiến, mệnh lệnh
19. stem + づく: tạo từ tượng thanh, tượng hình


Từ vựng
1
雨    (あめ) mưa           何故    (なぜ) tại sao, như thế nào, cớ sao
花 (はな) hoa                                              蜉蝣 (かげろう)  phù du
秋 (あき) mùa thu                                       気まぐれ (きまぐれ) thất thường 
街 (まち) thành phố                                    灯り (あかり) ánh điện, ánh sáng, sự sáng sủa
今 (いま) bây giờ                                        愛    (あい) tình yêu
せいよ danh dự, thanh danh                       ここ ở đây
残り火 (のこりび) than hồng                      枯葉 (かれは) lá khô, lá vàng
日 (ひ) ngày                                               温もり (ぬくもり) sự ấm áp
手 (て) cánh tay                                          季節 (きせつ) mùa
探り  (さぐり) sự dò ra, mò thấy, sờ thấy      迷い子 (まよいご) trẻ lạc
胸 (むね) ngực                                           傷あと (きずあと) vết sẹo (vết thương lành để lại)
恋 (こい) tình yêu                                       黄昏 (たそがれ) hoàng hôn (tối hơn chạng vạng)
春 (はる) mùa xuân                                    涙 (なみだ) nước mắt
行きずり (ゆきずり) đi ngang qua              友 (とも) bạn

もう一度 (もういちど) một lần nữa             波 (なみ) sóng
小舟 (こぶね) thuyền nhỏ                          誰 (だれ) ai
身 (み) thân thể                                          夢路 (ゆめじ) mộng cảnh
くり返し (くりかえし) lặp lại

2.
打つ (うつ) đánh, vỗ, đập, va                   滲む  (にじむ) thấm ra, rỉ ra, nhòe
戻る  (もどる)  quay lại                               在る   (ある) có, tồn tại, ở tại
色あせる   (いろあせる) phai màu, bạc màu
過ぎる (すぎる) qua                       探す (さがす) tìm kiếm, mò mẫm
踊る (おどる) nhảy múa                              残す (のこす) bỏ lại 
抱く (だく) ôm                                          息づく (いきづく) thở dài 
恋う (こう) yêu                                               頼る (たよる) nhờ cậy, trông cậy, tin, dựa vào
巡り (めぐり) vòng đi vòng lại                       知る (しる) biết

3. 
悲しい (かなしい) buồn, đau xót, bi thương       蒼い (あおい) = 青い: màu xanh
古い (ふるい) cũ                                                   寒い   (さむい) lạnh

4. 
だけど tuy nhiên, tuy thế                        
そして và
だから do đó, vì thế

5.
(を) 燃やす (もやす) đốt, thiêu                (を) うかべる:  thả trôi
(を) 寄す:  đem/đặt lại gần, để đến gần              (を) たどる :  theo dấu, lần theo
(を) 忘れる: quên, lãng quên

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

[Review] Táo xanh - hãy để anh thương em

Cầm quyển sách mới mua trên tay mà trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc. Chẳng phải là quá lâu mà là quá nhanh, từ ngày nào mới lớp 10 dò dẫm lên 4rum taoxanh lần đầu tiên và đọc "Chiếc nhẫn đi lạc" của Meme, mới đó đã ngần ấy năm. Khi đó tôi vẫn chưa tưởng tượng được việc ra hiệu sách và mua một quyển tiểu thuyết hay tuyển tập truyện ngắn đồng tính là như thế nào cả. Mà bây giờ, việc ấy đã hết sức bình thường, như bó rau con cá. Tuy vậy, cầm trên tay tuyển tập các truyện ngắn của taoxanh thật khác, như soi rọi lại chính bản thân mình thông qua những gì gần gũi nhất bằng một góc nhìn mới mẻ hơn.


Bìa sách đẹp với chữ "táo xanh" dập nổi màu xanh lục đẹp mướt mắt, hai cậu trai dễ cưng cũng là một nét gây chú ý mạnh của một bìa sách thành công. Lật vào trong, tôi bị sốc ngay. Mục lục của tôi đâu? Rồi vì sao câu chuyện cuối cùng nhìn có vẻ bị gãy gánh ở giữa đường? Bản năng tự động não bổ: truyện đã từng ra, nếu có mục lục dễ khiến cho ta "xa nhau": không có hứng thú với các câu chuyện đã từng đọc qua. Và biết đâu chính sự bỏ dở lưng chừng ấy lại khiến ta nhớ mãi không quên, vì tình đẹp nhất là khi tình dang dở cơ mà. Bookmark bị gập xéo, không đều, tréo ngoe và chồng chéo lên nhau. Chắc cũng là một dạng "ý đồ" khác. Sao mỗi lần đọc về những thứ "ngoại lệ", tôi lại hay dễ dàng cho phép những thứ ngoại lệ xảy ra.

Câu chuyện đầu tiên là "Hai chiếc cốc" của Krad. Truyện chưa từng đọc nhưng đã xem qua phim ngắn. Mãi đọc đến gần hết quyển mới biết cái phim ngắn kia là Mashup của Hai chiếc cốc và Biển khóc (của Pun). Những sự thật đáng buồn, những cuộc tình kết thúc trong chia ly để đi lấy vợ là chủ đề quen thuộc của truyện đồng tính nam. Sự nhân hóa và lối kể chuyện thông qua "đôi mắt" của một chiếc cốc và chi tiết "mặt cười vẫn quay về phía anh" có lẽ là đắt nhất và đọng mãi trong lòng người đọc. Tương tự thế, nhưng Biển khóc đem lại sự u uất hơn hẳn, sự u uất của những dòng nước mắt không thể trào ra, chỉ đành nhờ biển khóc giùm luôn cho cả cuộc tình hai đứa, mà cũng vì vậy mà, biển mãi mặn và mãi khóc không thôi.

"Một chỗ dựa, tưởng như vững chắc lắm, nhưng khi mất đi cái vẫn thường dựa vào mình, bỗng trở nên bấp bênh, nghiêng ngả"
(Biển khóc - Pun)

Shily (Crazy Angel) về ba người hàng xóm và mối tình chồng chéo không dám tỏ của họ. Đọc đến cuối cùng bỗng bất ngờ lật về trang nhất để thấy cái bẫy tài tình mà tự mình đã mắc vào một cách ngọt ngào. Quán có ba người đàn ông (Nguyen Phuc) - một câu chuyện "bao" hết cái bức tranh cuộc sống hiện thực của cả thế giới gay - những chàng trai đôi mươi nhiều mơ mộng và mãi vật lộn với cái tôi; những chàng lãng tử tuổi băm vẫn đi mãi mà chưa biết tương lai đang đợi ở chốn nào, cũng như anh đang tìm kiếm gì ở đó; và những "ông chú" tứ tuần với trái tim còn đầy khao khát nhưng buộc mình phải có trách nhiệm với lựa chọn "nối dõi tông đường" trong quá khứ, để không phải phản bội lại con cái và người phụ nữ đã hết dạ thủy chung. Những gam màu tối rồi đến sáng, những cái mở đầu, diễn tiến tâm trạng và cái kết (nếu thực sự có cái kết) khác nhau, ta có thể thấy ánh bình minh đang le lói ở ngay đây, trong suy nghĩ của từng thế hệ người đồng tính, họ dần có trách nhiệm với bản thân hơn và suy nghĩ về tình yêu nhiều hơn khi mà sự kì thị của xã hội đang dần bị xóa nhòa - bởi chính công sức của họ. Ấy là một điều tốt. Chắc chắn vậy. Và bản tình ca Pháp vẫn say mê.

Ấm (Angel Not) chắc chắn là sẽ một mẩu chuyện nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh giá của những ai không dám đặt hy vọng vào tình yêu. Có lẽ nó sẽ không xảy ra, hoặc kết thúc không viên mãn, nhưng ít nhất ta đã cho ta và tình yêu ấy một cơ hội, đúng không? Mồ hoang cỏ dại (Thiên Bình) có bối cảnh khá... siêu thực, với cách kể chuyện không theo một trình tự nào nhất trí, nhưng ta vẫn nhận ra rõ ràng những tình yêu, thù hận, nỗi đau và tình thương cuối cùng cũng xoa dịu chúng. Âu cũng là cái kết hạnh phúc cho một câu chuyện rõ ràng là bi kịch.

Ngoài lề xíu, bản thân tôi có một cảm giác rằng các câu chuyện, dù khác nhau rất xa, nhưng chỉ có hai nhân vật chính, đóng tất cả các vai chính trong hầu như tất cả các câu chuyện - chính là hai cậu trai Tóc xoăn và Mắt kính ở trang bìa. Thiệt là một cảm giác thú vị khi nhận ra điều gì đó "ẩn giấu", nó làm cho một thứ bình thường trở nên thần bí, khiến một sự kiện đơn giản trở thành một dấu hiệu của vận mệnh, dù phần lớn thời gian, đó chẳng qua là sự tưởng tượng lãng mạn mà thôi.

Câu chuyện được mong đợi nhất - vì được dùng làm tựa của tuyển tập - "Hãy để anh thương em" của nguoila77 đã không làm tôi thất vọng. Lấy bối cảnh vùng quê sông nước miền Tây, từ sự kiện nhảy sông tự tử, một mối tình "bị lên án" đã nảy nở giữa gã và hắn, giữa một gã nông dân chân đất sống một mình cùng con chó Đục và hắn - một "pê đê" hát hội chợ bị người thương bội bạc. Có lẽ là mái tóc thề bị cắt phăng, cũng có lẽ là tiếng hát nghe mùi thiệt mùi của hắn, đã khiến gã đi đến một quyết định "sửng sốt"

"Nếu không có ai thương em, thì hãy để tui thương em"
(Hãy để anh thương em)

Thật sự thì khi mua quyển sách này, tôi cũng không mong được đọc nhiều câu chuyện hay ho đến vậy. Tôi đặt mua chỉ là vì tình cảm tôi dành cho "Hậu ơi!" (Shinn) và "Hoàng tử bé của tôi" (Pun). Tôi thậm chí còn không có bằng chứng chắc chắn là tuyển tập sẽ chọn đăng hai truyện này, nhưng một linh cảm nào đó khiến tôi hoàn toàn tin tưởng điều ấy. Cả hai truyện đều đến với tôi qua cái giọng đọc nhẹ nhàng mà ngòn ngọt của anh SAS - admin taoxanh (nghe ở đây và ở đây), và cả hai đều lấy đi thật nhiều nước mắt của tôi, cho đến tận bây giờ, dù là đã nghe, đã đọc đến hằng bao lần đi chăng nữa. Hậu ơi! (Shinn) không đau khổ dằn vặt, không có quá nhiều nước mắt, chỉ có những cái nhói nhè nhẹ ở tim như để xác minh rằng câu chuyện tình tuyệt đẹp sẽ phải kết thúc, cũng như bao câu chuyện tình tuyệt đẹp khác. Hoàng tử bé của tôi (Pun) khác hẳn, câu chuyện hẳn éo le nhưng kết thúc có lẽ là đẹp và mĩ mãn; rằng những nạn nhân của thành kiến vẫn mang nhiều thành kiến, và rằng đem lại hạnh phúc cho người mình yêu có lẽ là điều hạnh phúc nhất đối với kẻ đang yêu.

"Hoàng tử bé cuối cùng đã trở về tinh cầu của mình, với nụ hồng em yêu... Chỉ còn lại một người hằng đêm lại đưa mắt ngắm nhìn những vì sao..."
(Hoàng tử bé của tôi)

Exception của Valen có lẽ là một thành công mới cho một mô-tuýp cũ - "Love game". Sự ngọt ngào và trong sáng của cặp đôi Lu và Chó có lẽ là câu chuyện trong trẻo, vô tư nhất trong tuyển tập, đem lại chút ấm áp cho những trái tim đang khô cứng hay rỉ máu. Cửa sổ hướng Tây của Toupi là câu chuyện dễ thương nhất mà tôi từng đọc - về một cậu bé nhút nhát nói lắp và chàng trai nhà đối diện. Cái kết đầy ức chế và bất lực không làm câu chuyện tình đẹp ấy trở nên đen tối đi, mà chỉ khiến hình ảnh chú bé ngắm mặt trời mọc qua cửa sổ hướng Tây trở thành "mãi mãi" trong trái tim tôi. Có lẽ, đây là cậu bé thứ ba trong truyện mà tôi đã trót yêu, sau Hậu (Hậu ơi!) và Tùng (Chiếc nhẫn đi lạc). 

Truyện nhật kí anh và nó (Shinn) bị đứt đoạn giữa chừng ở trang thứ 252. Lần này không thể tự động não bổ được nữa, tôi tra trên mạng và phát hiện ra quyển sách có 261 trang, tức là quyển của tôi bị lỗi chứ không phải ý đồ đạo diễn gì sất (gửi lời thăm hỏi sức khỏe đến Tiki, và nghiêm túc suy nghĩ về việc chuyển hẳn sang Vinabook thay vì sử dụng dịch vụ của cả hai bên thế này). Cũng may là tôi không biết sự thật này từ đầu, và nhờ công não bổ, tôi đã có một khoảng thời gian thật ngọt ngào bên trang sách. Bây giờ, dù biết sự thât, tôi vẫn thấy "may mắn" vì đã sở hữu một quyển sách chắc chắn là ngoại lệ và vì tôi - độc giả của nó hẳn cũng là một ngoại lệ. Vì tình yêu là không có khuôn mẫu.