Hiển thị các bài đăng có nhãn Suy nghĩ của một con Voi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Suy nghĩ của một con Voi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

[Voi viết] Facebook rợp màu cờ sáu sắc và Chuyện phong trào

Hôm qua, LGBT Mỹ vừa có một chiến thắng mang tính lịch sử, khi Tòa án tối cao Mỹ hợp pháp hóa Hôn nhân đồng tính (Same-sex marriage) trên toàn lãnh thổ liên bang. Các trang báo, các công ty, tập đoàn, những người nổi tiếng, ... đều thay đổi avatar facebook của mình để ủng hộ. Nhà trắng cũng đổi màu đèn để ủng hộ sự kiện lịch sử này.


Một dịch vụ của Facebook ngay lập tức được đưa ra để phục vụ việc đổi avatar sang màu cầu vồng được thuận tiện và nhanh chóng hơn. (https://www.facebook.com/celebratepride). Từ khắp nơi trên thế giới, facebook tràn ngập sáu sắc màu cầu vồng. Những đồng thời nó cũng làm bùng lên một "vấn nạn" - "Nạn phong trào".

Chả khó khăn gì để thấy những status hay comment kiểu "Các bạn đừng để avatar 6 sắc chỉ vì theo phong trào, nhất là các bạn còn kì thị đồng tính". Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sự a dua và sự ngờ vực là cặp đôi những thứ có tần suất xuất hiện cao nhất ngày nay ư?

Một điều nhận ra là nghĩa của từ "phong trào" đã bị thay đổi, hay chính xác hơn, bị "truyền thông hóa", như một sự xấu đi tương ứng so với nghĩa của chính từ "truyền thông".

Trong xã hội hiện đại, cùng với sự bùng nổ của Marketing (mà bây giờ cũng có nghĩa xấu không kém, nói chung là hậu quả của người-làm-mar-không-có-tâm), kéo theo sự phát sinh những nghĩa mới - hay chính xác hơn - những cảm nhận mới, mà ở đây là xấu, ngay chính trong những nghĩa đã hiện hành. Một cảm giác xấu xí trào lên khi nghe phải từ "theo phong trào", mà với nghĩa mới nghĩa là "a dua với thiên hạ những thứ mình không thực sự biết và mình cũng không thực sự quan tâm, cốt để thấy mình sành điệu hoặc đồng điệu". để rồi sinh ra những kẻ "theo phong trào" và những người "không theo phong trào". Hai chiến tuyến, cho mọi thứ, từ cả những thứ nhảm nhí vặt vãnh, lẫn những th đúng đắn cần tranh đấu và ủng h, xảy ra trong đời.

Tôi không quan tâm tới việc mình có theo phong trào hay không, tôi cũng không quan tâm việc người ta nhìn mình là kẻ a dua đua đòi hay không. Tôi sẽ chỉ tiếp tục làm những thứ mà, tận sâu trong thâm tâm, tôi biết mình nên làm và cần làm.

Còn bạn thì sao?

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

[Voi viết] Cơn giông




Nếu lâu lâu thấy đời sống ngột ngạt, tù túng hay đơn giản là quá nhàm chán, hãy thử chạy xe dưới một cơn giông. Cơn giông ở quê rất khác. Nó dữ dội hơn và cuồng nộ hơn. Mà con người ta lại càng nhỏ bé hơn nữa giữa cái không gian mênh mông đầy cuồng dã ấy. Gió lạnh buốt, thốc mạnh từng cơn vào mặt, thơm lừng mùi rạ và sạch trong do mang đầy ion bạc. Con xe chao nhẹ theo từng cú chạm mạnh với những cánh tay gió thô dầy. Một bầy phượng đỏ theo rơm khô bay xoáy vào không gian xanh đen cuồn cuộn những mây và gió. Chớp. Tia sáng mạnh rạch ra trời. Trong chừng vài phần trăm giây ấy, thế giới như đứng hẳn lại, âm thanh biến mất, hoàn toàn, trong trời đất chỉ còn mỗi hình ảnh ấy, ánh sáng ấy. Rồi, thời gian lại chảy, gió vẫn rít gào trên những dãy dầu gió oằn oại trong cơn giông tố. Ầm. Tiếng trống sấm đệm nhịp cho những cây dừa vung bay tàu lá, như những tín đồ cuồng nhiệt nhất đang múa may quay cuồng trong vũ điệu cầu mưa. Con người ta cũng như mọi mệt mỏi toan tính trong đời bỗng chợt trở nên nhỏ xíu như hạt cát trong cơn gió lốc dưới vẻ oai vĩ của thiên nhiên. Chỉ mỗi sự hối hả vẫn còn nguyên ngay đó, nhưng lần này, đó là cái hối hả khác hẳn với ngày thường...

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

[Suy nghĩ của một con Voi] Về vận mệnh và số phận. Về nỗi sợ và sự vượt lên.


Bạn tôi – Ngựa – hình mẫu chuẩn một người con của gia đình, hơn tháng trước còn vật vã lúc làm thủ tục lên máy bay đi Đức du học, nay đã có những suy nghĩ khác…

Đêm Việt Nam, 12/05/2015

Ngựa: Bắt đầu manh nha tư tưởng không muốn về Việt Nam. Chỉ là bây giờ ngồi nhìn hoa, nhìn mưa, nghe “Mưa rơi lặng thầm” của M4U, tự nhiên ước phải chi có mấy gái ở đây, dắt mấy gái đi ăn kem.
Voi: Chừng năm mười năm nữa trở thành công dân quốc tế hết, lúc đó ở Việt Nam hay không ở Việt Nam chẳng qua một cái ý nghĩ, vậy chẳng phải thích hơn hay sao? Mama luôn muốn như vậy, hông muốn nhốt mình trong cái ao nào, hông chê cái ao nào và cũng hông quên cái ao tù nhỏ nhỏ nơi mình lớn lên. Chân trời góc bể, đâu cũng là nhà.

Ngựa: Bây giờ tui mới nghĩ tới chuyện bay nhảy
Voi: Mama thấy mừng vì điều đó, càng nghĩ thế chứng tỏ em càng tự tin, càng độc lập và em càng có thể tự do mà làm được thứ mình muốn. Nó đánh dấu ngày em trở thành chủ thể cuộc sống bản thân thay vì là nạn nhân của số phận chính mình. Đôi khi cái cần thay đổi chỉ là THÁI ĐỘ mà thôi.

Ngựa: Trước đó luôn nghĩ mình sẽ không thể nào đi xa nhà, xa Mỹ Tho, xa Việt Nam được, bây giờ thì cái chân lại muốn đi, càng đi lại càng muốn đi nhiều nhiều nữa.
Uhm giờ á mama, đã nhận ra mình muốn cái gì và muốn trở thành người như thế nào rồi.
Voi: Yeahhh chúc mừng cưng <<tung bông, rắc kim tuyến>>

Ngựa: Đúng là thứ mình "muốn" không phải cứ ngồi ép mình nghĩ ra trong dăm ba phút, dăm ba ngày là được. Cứ đi, cứ làm rồi tự nhiên một ngày ngồi nhìn bản thân, nhìn con đường đã qua tự nhiên bừng sáng, chỉ cho mình thấy mình đang muốn mình đi đến đâu. Lúc đó, tim đập nhanh đến mức khó thở.  (Nghe như "Mặt trời chân lí chói qua tim" :v - Voi)
Voi: Quá trình đó tốn của má 5 năm trời đó. Haha. Đúng là có phải muốn nghĩ là ra đâu.
Ngựa: Tui bắt đầu nghĩ từ năm 2 đại học. Bây giờ là bao nhiêu năm nhỉ?

Voi: Có ai từng nói "bạn sẽ chẳng bao giờ thấy rõ hay lập được chính xác con đường tương lai, nhưng khi đến được đó, và nhìn lại, bạn sẽ thấy có những sự kiện và dấu hiệu, chúng rõ ràng đã kết nối lại thành một con đường."
Ngựa: Chuẩn quá!
Voi: Mama nghĩ, đó chính là vận mệnh, và vận mệnh của chúng ta trong tương lai sẽ thay đổi liên tục do ảnh hưởng của từng suy nghĩ, thái độ, hành động và quyết định của ta ở hiện tại

Ngựa: Vận mệnh và số phận là khác nhau ? Nghe vận mệnh thấy lạ lẫm quá mama.
Voi: Vận mệnh có thể nó sẽ dẫn ta đến đỉnh cao hoặc vực thẳm, ta không biết cuối cùng ta sẽ đi đến đâu, nhưng rõ ràng ta có thể quyết định HƯỚNG đi: lên cao, bằng bằng, hay xuống thấp.
Số phận là khi ta chấp nhận bị vận mệnh an bài, khi ta là nạn nhân của chính mình. Thì khi đó, ta đổ cho "vận mệnh" tất cả mọi đau khổ trong đời, ta gọi nó là: Số Phận.

Ngựa: Uhm, nghe 2 từ số phận luôn thấy nó mang một chút ý nghĩa bi quan
Voi: Vì người ta từ bỏ quyền chủ động trong "cuộc chơi" thôi. Nên nghe hơi bị động và bi quan. Mama thích vận mệnh hơn, đầy hy vọng và lãng mạn.
Ngựa: Uhm mama, nghe nó không quá kiêu như kiểu mạnh mẽ, uy dũng nhưng lại cương nghị và quyết đoán.

Voi: Giống như một sự hứa hẹn của vũ trụ trước cả lúc ta có mặt trên đời này. Vận mệnh của một người luôn luôn cao quý, chỉ là ít người leo lên được đỉnh cao. Mama luôn nghĩ, nếu ông Newton không viết ra Vạn vật hấp dẫn, thì cũng sẽ có người khác viết ra. Vận mệnh là thế, ai cũng có cơ hội, chỉ là bạn sẽ làm gì với cơ hội được sống trên đời.
Giống như Phật nói chúng sanh đều có Phật tánh, có điều không phải ai cũng thành Phật. Đều là do tự bản thân. Ai sinh ra cũng đều VĨ ĐẠI hết.
Ngựa: :)))))) So inspiring
Trời xám ngắt nhưng lá cây xanh non, là do người chọn cách nhìn.

Voi: Mama vừa viết chữ tử () và treo lên tường. Dự là sẽ thiền 30p mỗi ngày với chữ này.
Ngựa: Tử là con hay là chết hả mama?
Voi: là chết
Cũng như vì bầu trời xám xịt mà người ta thêm hy vọng vào màu xanh non. Kẻ trốn tránh cái chết là kẻ không thấu được giá trị quý giá của từng phút giây còn sống.

Ngựa: Thiền như là nhắc nhở bản thân hả mama?
hay là để suy ngẫm?
Voi: Uh, cả hai. Những người Bhutan nghĩ về cái chết 5 lần một ngày, và họ là những người hạnh phúc nhất thế giới.

Ngựa: Tui vẫn đang rất sợ chết. Thử nhiều cách để vượt qua nỗi sợ đó nhưng chưa được.
Voi: Ta có thể ngẫm nhiều thứ từ cái chết. Ta sẽ tiếc nuối gì, ta sẽ nhớ ai nhất, những canh cánh trong lòng có đáng không, những cơn giận có thể bỏ qua không, sự khác biệt còn có ý nghĩa không, những điều ta hối hận nhất là gì?....
Nếu ta quán thông dc hết những gì với cái chết, không phải ta sẽ không sợ chết nữa, hay đủ can đảm đối đầu với nó, mà là ta sẽ có thể bình thản sóng bước với nó, vì một ngày ta sống, ta càng đến gần hơn với cái chết. Không phải sao?

Ngựa: Uhm, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình còn rất nhiều điều muốn làm, nhiều mơ ước và thấy cái chết nó kinh khủng lắm.
Voi: Rồi sau khi nghĩ nhiều điều muốn làm đó, có thấy mình đang lãng phí thời gian cho những thứ mình không muốn làm không?
Nếu bình thường ta sống hết lòng với đam mê, thì ai rỗi đâu mà nghĩ tới những ước mơ chưa thực hiện nữa chứ? Những ước mơ chưa thực hiện, đó là ảo tưởng để ta không thể hạnh phúc với thực tại mà thôi.
Nếu thực sự muốn nó, hãy biến nó thành sự thật ngay hôm nay: TỪNG BƯỚC MỘT.

Ngựa: Lúc trước thằng Cún cha hay nói với tui giờ nó “Không sợ bất cứ thứ gì nữa”, tui luôn nói lại là tui vẫn còn rất nhiều nỗi sợ. VÀ tui muốn bản thân minh từng bước đi qua từng nỗi sợ một, để chiến thắng nó. Không kháng cự, giãy giụa nhưng chinh phục và chiến thắng nó.
Voi: Vậy hãy hiểu nó. Phải hiểu rõ nỗi sợ thì mới thắng nó được. Càng trốn tránh ta càng sợ nó mà thôi. Ta có thể tìm hiểu nỗi sợ qua thiền hoặc qua khoa học. Sao cũng được. Mục đích cuối cùng là "vượt lên trên" cái bản ngã cũ của chính mình.

Ngựa: Không sợ gì nữa nghe như bất cần, bất chấp và quên đi cái hạnh phúc khi nhìn lại chặng đường đã đi qua. Phải không? Chính nó sau này cũng nói là những lúc nó nói vậy, tức là lúc nó bất ổn nhất.
Ngựa sẽ làm như mama, sẽ đi từng bước.

Voi: Ờ, cái không sợ gì nữa của nó là cái bất cần, bất chấp. Thành ra lúc nó mạnh mẽ nhất cũng là lúc nó yếu đuối nhất, nếu mọi người yêu thương và san sẻ, nó sẽ chiến thắng bằng sức mạnh của chính mình; còn khi cả thế giới đều chống đối nó, và nếu nó chẳng may sụp đổ thì sẽ khó mà đứng lên lại được. Nên trong mấy đứa hội tự kỷ, mama thương và lo nhất là nó. Tối ngày cứ nhắc nó đừng quên cách yêu thương…