Năm nay năm nhuận, Tết trùng vào Valentine - sinh nhật thằng em và cả sinh nhật Keijo. Trời năm nay cũng đặc biệt lạnh. Gió lạnh thốc vào và thổi nghe phần phật, lạnh thấu đến xương. Lạnh quá. Và cô đơn nữa. Tôi nghĩ bâng quơ khi vừa rùng mình giữa cơn gió lạnh vừa tăng tốc chạy qua quãng đường hun hút tối dẫn về nhà.

Hôm nay Keijo cùng chị dẫn hai anh Nhật đi thăm thú Mỹ Tho. Chiều 26 Tết, Thới Sơn loe hoe du khách. Hứng thú bay đi hết sau n lần đi lại chốn này. Vẫn thấy nơi này, cùng nhiều điểm du lịch khác trong nước, vẫn chưa làm được điều cốt lõi: khiến du khách đã đến một lần thì phải quay trở lại. Cảm giác có gì đó sai sai, hời hợt, làm du lịch thấy chụp giật, chiều sâu thì chưa có, đi xong hết trọn một vòng mà lòng chẳng mảy may gợn sóng bởi cái đẹp chốn quê nghèo. Dẫn bạn bè đến chơi mấy bận, mà chẳng một ai đánh tiếng hẹn ngày quay lại, vậy cũng quá rõ ràng cho cái sự hấp dẫn của du lịch miệt vườn. Âu cũng là tiếc nuối cho một "thế mạnh" của du lịch vùng đã không thể hiện được vị thế xứng đáng với nó.
Kể ra chuyến đi của hai anh Nhật cũng thành công về cơ bản: đi Mỹ Tho và ăn được hủ tíu Mỹ Tho. Thời vậy là mừng, ở đây chỉ có đồ ăn là ngon còn cảnh trời thì "đẹp thì rất đẹp nhưng buồn cũng rất chi", có vẻ như không hợp với những tâm hồn sống vội vàng và cuồng nhiệt với công việc của các anh. Cái sống đăm chiêu thế sự như cụ đồ Chiểu mà lối sống vội vã ồn ào sao nghe cho thấu mà hiểu cho thông được. Không nói đâu là hay, chỉ đơn giản là không hợp nhau, không ở với nhau lâu dài được vậy. Được cái ăn hai anh thích là mừng rồi, thời đi đâu đến tâm cũng phải qua bao tử.
Chùa Vĩnh Tràng cất ảnh Phật Hoàng đâu mất, tìm khắp chánh điện, phụ điện, hậu điện vẫn không thấy đâu. Hy vọng họ chỉ là đem chùi rửa. Mấy cái anh Nhật này, gì cũng được, chỉ là mỗi lần hỏi chuyện "Người Việt Nam xấu hoắc" là lại gây nhột và bối rối vô cùng. Ừ thì tôi cũng không ưa cái thói ấy của người Việt Nam, nhưng tôi cuối cùng cũng là một thành viên trong đó, tôi không chối bỏ, vì cha mẹ, họ hàng, người quen của tôi đều có những thói xấu ấy cả. Đức hạnh hôm nay bị đem ra bàn là "Vì sao người Việt vào chùa thì tỏ ra kính cẩn thành tâm nhưng ngoài đường thì đối xử nhau không mấy lễ độ vậy?". Tôi cũng chẳng biết bảo sao, nghĩ một hồi đành nói "Có thể vì vào chùa người ta muốn xin Phật điều gì đó, mà hễ đi xin thì phải kính cẩn tâm thành chứ sao. Ngoài đời nếu mà đi xin người ta cũng lễ độ như thế đó". Thật là nhức não với các anh Nhật.
Tiễn các anh lên xe mà như trút nợ, chậc, thiệt là thất lễ, nhưng biết vậy tổ chức tour ăn uống để các anh thỏa thuê mà lòng mình cũng đỡ mệt mỏi và bực bội. Nỗi khổ đi tour với những người không thích ngắm cảnh và không thích chụp hình là thế đó. Cứ đi với hội bánh bèo và hội chị em bạn dì là thích hơn cả, gì cũng rần rần và cũng vui tới bến.
Khuya quá rồi, đi ngủ thôi. Chúc mấy bạn Nhật ngủ ngon, không hát-xì vì bị nhắc.